TÔI RẤT NHỚ...
Bắt đầu từ việc học sinh khối 12 đến mời đi liên hoan chia tay cùng chúng, biết rằng tôi chẳng thể đi chúng vẫn đến mời, có một cái thiệp mời rất đẹp và ấn tượng, các em đã tự thiết kế khiến cho không riêng gì tôi, mà giáo viên nào nhận được nó chắc cũng đều nghĩ như tôi...
Đây là mặt trước của tấm thiệp.
Còn đây là mặt sau:Và tôi đoán đây là chiếc áo đồng phục riêng của lớp 12a2, bởi vì những tháng cuối của năm học tôi đã nghỉ làm nên không biết có đúng ko?
Đây là nội dung:
Điều này làm tôi nhớ đến thời học trò giản đơn và nghèo nàn của mình, chẳng đầy đủ như các em bây giờ nhưng cũng đầy ắp tình cảm và cháy bỏng nhiều ước mơ, bộ ba ngày ấy biết bao nhiêu là trò nghịch ngợm và mơ ước trở thành thẩm phán giống như nữ thẩm phán xinh đẹp và tài giỏi trong phim Bạch tuộc...
Thế rồi một mình tôi đi học luật, nhưng ước mơ thành thẩm phán vẫn còn dang dở, cả ba theo đời cơm áo, thỉnh thoảng giữa bộn bề lo toan bất giác nghĩ về nhau, về những ước mơ, và nhớ sao mà nhớ...
Lớp tôi liên hoan chia tay, chúng tôi tổ chức tại ngay lớp học của mình, bọn con trai bẻ trộm ở nhà vòm và ngân hàng được rất nhiều hoa phượng và bằng lăng tím, treo kín tường với dòng chữ: giã biệt tuổi học trò... nhìn dòng chữ mà lòng thấy nao nao...
Thế rồi chia tay... hàng năm vẫn họp lớp nhưng chẳng bao giờ đầy đủ cả, thằng lớp trưởng gọi điện í ới chửi rủa những đứa vắng mặt rồi một lúc lại cười hề hề với nhau trong điện thoại... hôm vừa rồi về dự 50 năm thành lập trường nó oang oang giữa mâm rượu là lớp mình duy trì được lâu nhất đấy...tất cả đã gần 40 mà sao ngồi bên nhau chẳng đứa nào có cảm giác mình đang già đi mới kì lạ chứ... ngày xưa ấy lại về như mới hôm qua... nhớ sao mà nhớ...
Đây là cô chủ nhiệm của chúng tôi, 16 năm qua cô chưa bao giờ vắng mặt trong các buổi họp lớp của chúng tôi, cuộc vui chưa bắt đầu nếu cô chưa đến, và vẫn tiếp tục khi cô đã ra về, và sẽ kết thúc bằng cái màn có một số thằng lớp tôi giọng líu vào vì rượu và chỉ thẳng vào mặt một đứa con gái thậm chí hai ba đứa mà rằng: ngày xưa tao thích mày lắm nhưng đíu dám nói...Tôi là đứa hay vắng mặt nhất vì họp lớp thường vào ngày tết, mà tôi toàn phải về quê chồng vào những ngày đó... và lại nhớ vô cùng...
Chúng tôi vào đời bằng những bước chân khác nhau, tôi trở thành sinh viên với một cuộc sống mới, lo toan mới và cả những ước mơ mới nhưng có vẻ vẫn chưa nhuốm màu thực tế nên tôi luôn ngơ ngác giữa cái thành phố ồn ào đó...
Rồi tôi tốt nghiệp, tôi về quê không hề đắn đo hay hối tiếc bất cứ một điều gì...bởi thành phố đó đã hằn lại trong tôi những nỗi buồn đau...
Tôi về dạy học tại ngôi trường mình đã từng học, những ô cửa, những bậc thềm, những vòm lá, những chùm hoa nắng và hương lúa ngào ngạt quá đỗi thân quen thời học trò giờ lại trở về bên tôi... đôi lúc một mình đứng bên hành lang vắng lặng của lớp học, tôi nhớ đến thao thiết những khuôn mặt kí ức...
Đây là mặt trước của tấm thiệp.
Còn đây là mặt sau:Và tôi đoán đây là chiếc áo đồng phục riêng của lớp 12a2, bởi vì những tháng cuối của năm học tôi đã nghỉ làm nên không biết có đúng ko?
Đây là nội dung:
Điều này làm tôi nhớ đến thời học trò giản đơn và nghèo nàn của mình, chẳng đầy đủ như các em bây giờ nhưng cũng đầy ắp tình cảm và cháy bỏng nhiều ước mơ, bộ ba ngày ấy biết bao nhiêu là trò nghịch ngợm và mơ ước trở thành thẩm phán giống như nữ thẩm phán xinh đẹp và tài giỏi trong phim Bạch tuộc...
Thế rồi một mình tôi đi học luật, nhưng ước mơ thành thẩm phán vẫn còn dang dở, cả ba theo đời cơm áo, thỉnh thoảng giữa bộn bề lo toan bất giác nghĩ về nhau, về những ước mơ, và nhớ sao mà nhớ...
Lớp tôi liên hoan chia tay, chúng tôi tổ chức tại ngay lớp học của mình, bọn con trai bẻ trộm ở nhà vòm và ngân hàng được rất nhiều hoa phượng và bằng lăng tím, treo kín tường với dòng chữ: giã biệt tuổi học trò... nhìn dòng chữ mà lòng thấy nao nao...
Thế rồi chia tay... hàng năm vẫn họp lớp nhưng chẳng bao giờ đầy đủ cả, thằng lớp trưởng gọi điện í ới chửi rủa những đứa vắng mặt rồi một lúc lại cười hề hề với nhau trong điện thoại... hôm vừa rồi về dự 50 năm thành lập trường nó oang oang giữa mâm rượu là lớp mình duy trì được lâu nhất đấy...tất cả đã gần 40 mà sao ngồi bên nhau chẳng đứa nào có cảm giác mình đang già đi mới kì lạ chứ... ngày xưa ấy lại về như mới hôm qua... nhớ sao mà nhớ...
Đây là cô chủ nhiệm của chúng tôi, 16 năm qua cô chưa bao giờ vắng mặt trong các buổi họp lớp của chúng tôi, cuộc vui chưa bắt đầu nếu cô chưa đến, và vẫn tiếp tục khi cô đã ra về, và sẽ kết thúc bằng cái màn có một số thằng lớp tôi giọng líu vào vì rượu và chỉ thẳng vào mặt một đứa con gái thậm chí hai ba đứa mà rằng: ngày xưa tao thích mày lắm nhưng đíu dám nói...Tôi là đứa hay vắng mặt nhất vì họp lớp thường vào ngày tết, mà tôi toàn phải về quê chồng vào những ngày đó... và lại nhớ vô cùng...
Chúng tôi vào đời bằng những bước chân khác nhau, tôi trở thành sinh viên với một cuộc sống mới, lo toan mới và cả những ước mơ mới nhưng có vẻ vẫn chưa nhuốm màu thực tế nên tôi luôn ngơ ngác giữa cái thành phố ồn ào đó...
Rồi tôi tốt nghiệp, tôi về quê không hề đắn đo hay hối tiếc bất cứ một điều gì...bởi thành phố đó đã hằn lại trong tôi những nỗi buồn đau...
Tôi về dạy học tại ngôi trường mình đã từng học, những ô cửa, những bậc thềm, những vòm lá, những chùm hoa nắng và hương lúa ngào ngạt quá đỗi thân quen thời học trò giờ lại trở về bên tôi... đôi lúc một mình đứng bên hành lang vắng lặng của lớp học, tôi nhớ đến thao thiết những khuôn mặt kí ức...
Những hình ảnh ngày xưa sao mà dễ thương đến thế !
MANG SANG CHÚC MỪNG BẠN ĐÂY