Cho con...
Sáng sớm con trai vác chăn gối sang phòng mẹ, chui vào ngủ tiếp, đắp chăn kín rồi rúc vào nách mẹ...Mẹ ọ ọe một tí rồi cũng ngủ tiếp, he he, nghỉ hè mà...
Mở mắt ra thì hình như đã muộn, chân gác lên người mẹ, mắt nhìn lên trần nhà rất chi là chơi đời, mẹ mới nói bâng quơ thế này ; như cái đuôi của mẹ thế thôi, sau này lấy vợ chả quên béng mẹ luôn. Cu cậu im im một hồi, rồi bảo: Mẹ là mẹ của con làm sao mà thiếu được cơ chứ... ơ hơ, ăn nói ngon thật đấy, sống mũi mẹ thấy cay cay...
Hai mẹ con lồm cồm bò dậy, con phải tự gấp chăn của mình, giờ thành thạo lắm rồi, vuông vắn như trong quân đội mặc dù cái chăn của con hình vuông 1m2 nhân 1m2, sau đó đút quả ti giả vào trong gối rồi mới chịu xuống nhà, chết mất với vụ cai ti giả, con hứa hẹn khi nào 5 tuổi con sẽ cai, động viên thế nào cũng dứt khoát là sinh nhật 5 tuổi sẽ cai, may mà chỉ đi ngủ mới ngậm thôi, đang đêm tỉnh giấc mò giỏi cực, lần lần một lúc là cho được vào mồm...Mẹ sẽ đợi đến sinh nhật của con, mẹ làm như thế để con biết có trách nhiệm với lời nói của mình...
Hai mẹ con ngồi xem tivi, tự nhiên bảo mẹ thế này chứ: con chả thấy mẹ có bộ quần áo nào đẹp cả. Mẹ bảo: sao mấy hôm trước con đều bảo là đẹp? Lúc đấy con nói đùa. Mẹ hoang mang: thật á? Thật chứ sao. Làm thế nào cho đẹp bây giờ? Tốt nhất là mẹ mua quần áo mới thì mới đẹp, không mặc quần áo cũ nữa... Ôi dồi ôi con trai mẹ, vứt một tủ quần áo của mẹ đi bây giờ thì có mà phá sản à? Không biết có phải do câu nói của con không, mà sn năm nay của mẹ không thấy bố tặng mỹ phẩm nữa, mà tặng cho mảnh vải màu tím đậm, còn bà ngoại tặng cho cái quần, chắc thương quá lại mua thêm cho cái áo... he he, mẹ trúng đậm nhỉ? Thế mà sáng nay mẹ mặc tiếp bộ quần áo cũ, mẹ hỏi: đẹp không con? Lại giả lời là: đẹp mẹ ạ. Là sao? Hôm qua con nói đùa mẹ đấy... chết mất thôi...
Nhớ hồi con mới bắt đầu đi học, mẹ cho đi thử trong hè, con học được hai buổi, hôm nào cũng khóc sưng mắt, đến hôm thứ ba dứt khoát không đi, bắt thế nào cũng không đi, mẹ hỏi gặng mãi mới nói: đến đấy các cô không dạy gì cả, toàn bọn trẻ con khóc oe oe suốt ngày
, Mẹ phải xuống tận nơi xem sao, quả đúng như vậy: các cô không dạy là đúng vì đang trông trẻ thôi mà, bọn khóc oe oe chỉ kém con có một tuổi. Thế là mẹ cho con ở nhà để chờ vào đầu năm học con vào lớp bé, chả làm quen làm kiếc gì nữa...
Đến khi đi học thật, vẫn giở chứng, thuyết phục phân tích vẫn là số không, vừa đi vừa xưng xỉa mặt mày, điên không tả nổi vì mẹ còn phải đi làm. Tối đó về mẹ bắt con lựa chọn: một là con đi học, hai là ăn một trăm roi. Con chọn một trăm roi. Mẹ lấy roi đánh con thực sự, con đứng yên cho vụt, không khóc... đến cái thứ ba, con bảo mẹ: mẹ ơi con sắp khóc rồi, từ mai con sẽ chăm chỉ đi học...mẹ vứt roi, con ôm lấy mẹ nước mắt lưng tròng... bây giờ con sang lớp lớn rồi, chỉ khi nào mẹ cho nghỉ học mới dám nghỉ, còn không bao giờ thấy con đề cập đến chuyện nghỉ học...
Mẹ vẫn luôn ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh một số bà mẹ cho con đi chợ, con thì đòi mua này nọ, mẹ không mua, thế là lăn đùng ngã ngửa ra đòi bằng được... Với con, đồ chơi thậm chí rất nhiều và đa dạng, nhưng bao giờ cũng có một thỏa thuận giữa hai mẹ con: thứ nhất bao giờ mẹ có tiền mẹ sẽ mua, thứ hai lúc nào thấy thật cần thiết mẹ sẽ mua cho con, không được đòi lằng nhằng, lúc đầu cũng ăn vạ ngã ngửa, mẹ để cho khóc chán, ỉ ôi chán, kể cả ba ngày, mẹ vẫn không mua dù chỉ là một đồ chơi đáng gía năm ngàn, rồi thành quen con chỉ hay dặn mẹ: chẳng hạn: con thích một bộ khủng long, lúc nào mẹ mua cho con nhé, hoặc đi chợ cùng mẹ, con muốn mua gì mà mẹ bảo là chưa cần thiết lắm, là con thôi không mè nheo nữa...
Mẹ thấy ấm ức khi gặp một người bạn, thằng con ngồi sau bạn mẹ giương mắt lên không chào hỏi mẹ một câu, cô bạn mẹ cũng không hề nhắc con gì cả, bao giờ mẹ cũng nhắc con chào hỏi cẩn thận, có những lúc con cũng bướng không nghe lời, dù phải dừng câu chuyện lại mẹ cũng phải yêu cầu bao giờ con chào mới thôi, hoặc vội thì về nhà hôm đó nặng nhất là con sẽ ăn đòn...mẹ không bao giờ vin vào lí do này nọ để biện minh cho những thói xấu của con...
Có một lần mẹ có tiết 4, không đi đón con được phải nhờ cô T bạn mẹ đón hộ, nên không biết có chuyện gì xảy ra hôm đó, hôm sau gặp mẹ bạn D, mẹ mới biết là hôm đó ở lớp con và bạn D đã cầm ghế định choảng vào bạn trong lớp, bị cô giáo phạt... Về hỏi con, con chối bay chối biến bảo là không cầm ghế, mẹ gặng hỏi cả ngày vẫn không khai ra, mẹ bảo cùng mẹ lên nhà cô giáo, nhất định không đi, còn vặc lại thế này: mẹ phải tin con chứ... Mẹ im lặng, hôm sau đến lớp mẹ hỏi nhỏ cô giáo, cô tường thuật lại vụ đánh nhau hôm đấy và bảo là đã phạt nặng rồi, mẹ đừng phạt con nữa, mẹ gọi con: GB lại đây. Mặt con tái mét: con biết lỗi rồi mẹ ạ. Mẹ quát lên: Lỗi gì? Con nói dối ạ. Mẹ thở phào cứ tưởng con chỉ nhận lỗi là đánh nhau thôi, còn sẽ thờ ơ với chuyện nói dối, nhưng không con đã hiểu, ... Từ ngày đó con không dám nữa vì con biết mẹ sẽ tìm hiểu mọi chuyện đến cùng...
Ngày nghỉ mẹ hay cho con đi chọn sách, mẹ cho lựa chọn thoải mái bởi như thế con sẽ độc lập và tự quyết định lấy mọi việc của mình, mẹ chỉ góp ý thôi, buồn cười thằng bé tí con, chưa biết chữ nhưng có thể ngồi bệt hàng giờ ở quầy sách để chọn lựa, mẹ không muốn dạy con biết chữ sớm bởi mẹ nghĩ nếu con biết chữ sớm là cần thiết như nhiều bố mẹ nghĩ thì sao người ta không dạy chữ cho bọn trẻ con từ khi mới vào mẫu giáo đi nhỉ? Mẹ một bạn lớp con, sau một tháng nghỉ hè ở HN về, hoảng hốt bảo rằng: bọn 4 tuổi ở dưới đấy biết hết chữ rồi, và vội vàng cho con bé hơn bốn tuổi một tẹo đi học lớp 36 buổi dành cho các anh chị chuẩn bị vào lớp 1, con thì vẫn ở nhà, mỗi ngày tập tô chữ và số 15 phút, 15 phút chơi bời nhận mặt chữ cái, nghêu ngao một tí tiếng anh, còn lại là chơi... mẹ có sai không nhỉ??? Nhưng thực sự mẹ không muốn tạo áp lực cho con trong chuyện học hành, mẹ chỉ cần con được học đúng tuổi mà thôi...
Khi con bị vấp ngã mẹ chẳng bao giờ lao vội ra mà xuýt xoa, mà con phải tự đứng lên đã, rồi mẹ mới hỏi: có đau không con? bao giờ con cũng nói là không sao mẹ ạ nếu hơi đau hoặc có mẹ ah khi thật đau, nhưng lại an ủi mẹ: tí là hết đau thôi mẹ ạ... Cuộc đời con còn nhiều cơn đau hơn thế, từ bé con đã biết tự vượt qua như thế thì mẹ tin con sẽ qua mọi vấp váp trên đường đời, nhưng con cũng sẽ có một niềm tin là khi con đau, mẹ sẽ ở bên con...
Những buổi chiều rảnh rỗi hiếm hoi của mẹ, mẹ hay cùng con đi dạo ở vỉa hè, hoặc chạy theo xe đạp của con, có lần đang đạp xe, con chống chân dừng kít xe lai, chạy vào bãi cỏ ven đường, mẹ hỏi vội: con làm gì đấy? Con hái tặng mẹ bông hoa...là một bông hoa xuyến chi... mẹ yêu khoảnh khắc ấy vô cùng... rồi một ngày nào đó sẽ có một cô gái sẽ như mẹ nhớ mãi khoảnh khắc mà con dành cho... mẹ tin là thế...
Đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con....
Con cái là gia tài lớn nhất của bố mẹ Violet nhỉ !
Bởi thế..
Tủm tỉm cười nụ nè ...chẹp chẹp! hì
Tím ơi, có hai thành lũy yêu thương như vầy, đời đáng yêu quá phải không? Đọc bài này mà mắt cứ rưng rưng...