Chuyện...
Mình đã mỏi thật rồi, làm nốt chương trình khai giảng năm nay mình sẽ nghỉ thôi, không còn đủ tự tin nữa... mỏi quá..., muốn được lặng lẽ và yên bình...
Mười năm miệt mài và gắng gỏi, xin dừng lại nơi đây... bởi mình không thể vượt qua được nữa rồi...muốn được đi về phía yên bình...
Ta đã chán những lời vu vơ giả dối
Hót lên dù đau xót một lần thôi...
Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót có một lần trong đời, nhưng hót hay nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất và nhọn nhất.Vượt lên trên nỗi đau khổ tất cả. Nó vừa hót vừa lịm dần đi và tiếng ca hân hoan đó đáng cho cả Sơn Ca và Hoạ Mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất, có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng nghe và chính Thượng đế trên Thiên Đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại...
Mình thèm được như con chim bé bỏng trong Tiếng chim hót trong bụi mận gai biết bao...
Sẽ còn qua thăm nhiều.